Những câu chuyện về Cửa sổ tâm hồn

khuatquangthin

Tự hào là người họ Khuất
12 Tháng mười hai 2008
1,183
0
36
48
Bình Dương
www.hokhuatvietnam.org
Thế nào là tình yêu thật sự?

TTO - Một tình yêu thực sự - cũng thật khó để định nghĩa chính xác. Nhưng, bạn thử đọc bài viết sau và ngẫm nghĩ về tình yêu của mình, để phần nào tìm được câu trả lời, bạn nhé! Tình yêu là kiên nhẫn, tình yêu là tử tế. Tình yêu không ghen tị, tình yêu không khoe khoang, tình yêu là không tự mãn.
Tình yêu là không thô bạo, tình yêu là không tự tư tự lợi, tình yêu không dễ bị nổi giận, tình yêu là không ghi nhớ về những sai lầm.
Tình yêu không cổ vũ cái xấu mà hoan hỉ trước sự thật.
Tình yêu là luôn luôn bảo vệ, luôn luôn tin tưởng, luôn luôn hi vọng và luôn luôn bền gan bền chí.
Tình yêu không bao giờ thất bại.
Trên đây là những đặc điểm của tình yêu thật sự. Những phẩm chất này có thể tìm thấy ở tất cả những mối quan hệ mà trong đó người ta thật sự yêu thương nhau. Vấn đề của việc cố gắng đi tìm tình yêu thông qua sự mai mối là chúng ta không tìm kiếm những phẩm chất này. Chúng ta chỉ chú ý đến vẻ bên ngoài hay sự giàu có.
Biểu hiện của tình yêu là sự tận tụy và hành động, không phải là cảm giác. Tình yêu không chỉ dựa vào cách chúng ta cảm nhận. Tất nhiên, cảm giác cũng có mặt trong tình yêu, nhưng cảm giác không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đo tình yêu. Sự tận tụy thật sự luôn luôn dẫn đến tình yêu thật sự.
Tình dục không phải là tình yêu! Tình dục và tình yêu không phải là một. Tình dục là một hoạt động đẹp đẽ nếu nó diễn ra trong ranh giới của hôn nhân. Tình dục là sự hoàn thiện của việc gắn bó giữa hai con người trong một cuộc hôn nhân, tình dục như thể là một món quà của Chúa.
Bởi vì tình dục tiền hôn nhân không phải là tình yêu, nên nó chỉ dẫn đến những đau khổ và thất vọng cho những người đang muốn tìm kiếm tình yêu.
Khi thật sự yêu một người, chúng ta thành tâm chuẩn bị để gắn bó cuộc đời với người đó.
Chúng ta có thể nói rằng mình đang thật sự yêu khi chúng ta hoàn toàn thành thực với chính mình và hiểu mức độ cam kết mà một tình yêu thật sự sẽ mang đến.
Hãy nhớ rằng tình yêu thật sự không đến từ sự lựa chọn, mà đến từ sự tình cờ.


TRÁC NHI (Theo Daily Guide)
 

khuatquangthin

Tự hào là người họ Khuất
12 Tháng mười hai 2008
1,183
0
36
48
Bình Dương
www.hokhuatvietnam.org
Sự tích bảy sắc cầu vồng

TTO - Xưa lắm rồi, các màu trên mặt đất bỗng dưng cãi nhau. Màu nào cũng tự cho rằng mình là tuyệt hảo, quan trọng nhất, hữu ích nhất và được ưa chuộng nhất.
Màu lục
bắt đầu: Dĩ nhiên là tôi quan trọng nhất. Tôi là biểu tượng của sự sống và niềm hi vọng. Tôi được chọn để tạo thành cỏ cây. Thiếu tôi cảnh vật sẽ tiêu điều. Hãy nhìn vạn vật xung quanh, các bạn hẳn thấy tôi đúng.
Màu xanh ngắt lời: Bạn chỉ nghĩ đến những gì trên mặt đất, hãy ngước nhìn trời xanh và dõi ra biển biếc. Từ đáy biển sâu đến chín tầng mây cao, sự sống tồn tại được đều nhờ vào nước. Trời xanh bao la mang hình ảnh của sự thanh bình. Nếu không có thanh bình muôn loài ai nấy cũng sẽ xác xơ.
Màu tím cãi lại: Tôi là màu của sức mạnh. Từ vua quan đến hàng giáo phẩm đều chọn màu của tôi vì tôi tượng trưng cho quyền uy và thông thái. Ai ai cũng sẵn sàng lắng nghe và tùng phục.
Màu vàng cười vang: Sao toàn là chuyện nghiêm túc quá thế. Tôi cho rằng chỉ có tôi mới mang lại niềm vui và sự ấm áp cho đời mà thôi. Này nhé, mặt trời vàng, mặt trăng vàng, các vì sao vàng, tất cả đem lại sự vui tươi và nụ cười cho toàn thế giới. Vắng tôi là thiếu hẳn đi niềm hân hoan.
Đến lượt màu cam tự khen: Tôi là màu của sức khỏe, của sự đổi mới. Có lẽ tôi là một màu quí vì tôi phục vụ mọi nhu cầu của con người. Tôi mang các sinh tố quan trọng nhất, hãy nhìn các loại trái cây thì biết. Tôi ít khi có mặt nhưng khi tôi nhuộm bầu trời bình minh hay bầu trời hoàng hôn, vẻ đẹp mê hồn của tôi khiến không còn ai nhớ đến các bạn nữa.
Màu chàm tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt: Các bạn hãy nghĩ đến tôi xem nào. Tôi là màu của sự tĩnh lặng. Phải để ý đến tôi vì thiếu tôi, các bạn sẽ trở nên hời hợt, thiếu sâu sắc. Tôi đại diện cho tâm hồn, ý tưởng và sự tinh tế. Ai cũng cần tôi để có được một cuộc sống cân bằng cũng như tạo nên sự khác biệt. Tôi hữu dụng cho lòng tin, những giây phút trầm tư, an lạc nội tâm.
Đến lúc này màu đỏ không thể kiềm chế được nữa, quát to: Ta đây mới đích thị là “xếp sòng”. Ta là máu, là sinh lực. Ta là màu báo nguy, màu của sự can đảm. Ta là lửa. Ta là màu của đam mê, của tình yêu, của hoa hồng, của hoa anh túc… Thiếu ta, địa cầu sẽ ảm đạm như mặt trăng kia.
Và rồi các màu lại tiếp tục khoe khoang; mỗi màu tự cho mình mới là quan trọng thật sự. Cuộc tranh cãi càng lúc càng căng thẳng, bỗng nhiên một tia chớp xẹt đến, tiếp theo ngay sau là một tiếng sét to. Mưa như thác đổ xuống các màu khiến chúng phải sát cánh lại để che chở cho nhau.
Mưa nói: Thật là ngốc nếu các bạn mãi chống đối nhau. Các bạn không biết rằng mỗi màu được tạo ra cho một mục đích rõ ràng sao? Mỗi màu đều có một tính cách độc nhất và đặc biệt trong thế giới này. Hãy bắt tay nhau và cùng đến với tôi.
Các màu nghe có lý và làm theo đề nghị của mưa. Chúng đến bắt tay nhau. Mưa khuyên tiếp: Từ giờ trở đi, khi nào mưa mỗi bạn hãy nổi lên thành một cầu vồng trên bầu trời để chứng tỏ các bạn đã chung sống hòa bình. Cầu vồng là hình ảnh của sự hy vọng và hòa giải.
***​
Tình bạn rực rỡ như bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Đỏ là quả chín, cam là ngọn lửa bất diệt, vàng là ánh dương chiếu rọi, lục là cây cỏ bừng mạch sống, lam là dòng nước trong xanh, chàm là niềm mơ ước trong tim, tím là nụ hoa sắp nở. Chúng ta hãy cùng nhau chung tay chăm sóc tình bạn để tình bạn trổ nụ đơm hoa nhé!
THẢO VY(penserpositif.fr)
 

khuatquangthin

Tự hào là người họ Khuất
12 Tháng mười hai 2008
1,183
0
36
48
Bình Dương
www.hokhuatvietnam.org
Tự lập và nhân ái

TTO - Nhiều năm trước - khi còn học phổ thông - tôi hay “dị ứng” với những người ăn xin. Kể cả khi đó là những ông lão, bà lão già nua, vẻ mặt khắc khổ, kể cả khi những người này ra sức kể khổ những mong được một vài đồng bạc lẻ: “Tôi quê ở… Bị bão lụt, mất mùa, nhà cửa chẳng còn gì nữa cả. Họ hàng thì chẳng còn ai…”. Dù họ có nói thế, tôi cũng ít khi nào cho họ thứ gì. Không hẳn là tôi vô cảm, mà là từ trong sâu thẳm tôi tự lý luận rằng: “Vâng, có thể là ông bà đã già rồi, không thể còn sức lao động tự nuôi mình nữa. Nhưng ông bà đã có cả một quãng đời trai trẻ trước đó. Chẳng lẽ ông bà không tích cóp được gì sao? Hoặc chả lẽ trước đây ông bà đã không làm được gì cho ai hay sao mà để đến nỗi giờ không biết nương tựa, nhờ cậy vào ai?”.
Với lối suy nghĩ đó, tôi chẳng thấy áy náy gì khi ngoảnh mặt làm ngơ trước những người ăn xin. Cũng bởi một điều là tôi được bố mẹ dạy cần phải tự lập trong cuộc sống, không nên trông chờ vào ai hỗ trợ tài chính cho mình. Và với tôi, những người ăn xin là những người ỷ lại vào người khác.
Rồi khi tôi lớn lên hơn, tôi biết được cuộc sống có biết bao những điều không may, có thể đó là thiên tai hay tai nạn, bệnh tật mà người ta không lường hết được, cũng không tránh hết được. Tôi hiểu rằng tai họa không trừ một ai. Tôi cũng hiểu rằng không ai mua bảo hiểm để mong tránh được tai nạn, không ai mua bảo hiểm để mong mình sẽ được bù đắp khi không may bị tai nạn. Nhưng nhiều người vẫn mua bảo hiểm, để nếu họ may mắn không bị tai nạn thì sẽ vẫn có những người khác được bù đắp chút ít từ khoản tiền đóng bảo hiểm này. Tôi thấy mình may mắn khi có gia đình đầy đủ, không bị bệnh tật gì và có công việc để làm.
Tôi tự thấy mình có trách nhiệm phải chia sẻ với người khác. Và những khi tôi đi chợ hay ra đường gặp người ăn xin, tôi đều dừng lại đưa cho họ chút tiền lẻ bằng cả hai tay. Có khi tôi đi vội lướt qua một người ăn xin, tôi quay lại để trao họ chút tiền. Tôi không nghĩ rằng với đồng tiền nhỏ đó của mình, người ăn xin đó có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng ít nhất người ta đỡ thiếu thốn hơn. Và cũng có thể khi thấy tôi cho tiền người ăn xin, sẽ có thêm những người khác chia sẻ với người ăn xin đó.
Tôi lại nhớ đến một câu trong bài “Lời khuyên của người cha” của H.Jackson Brown: “Đừng bao giờ làm ai mất hi vọng, nhiều người chỉ sống nhờ hi vọng đấy con ạ!”. Tôi thấy vui khi nghĩ rằng cho người ăn xin chút tiền cũng là trao cho họ chút hi vọng.
Hồi nhỏ tôi đã học được tính tự lập. Khi lớn lên tôi học được tính nhân ái. Và tôi mong rằng mình có thể làm được những hành động chia sẻ lớn lao hơn thế...


THƯƠNG VŨ
 

khuatquangthin

Tự hào là người họ Khuất
12 Tháng mười hai 2008
1,183
0
36
48
Bình Dương
www.hokhuatvietnam.org
Bài học đầu đời

TTO - Nếu như ai đó quen biết tôi đọc được bài này chắc hẳn sẽ rất bất ngờ. Vì họ không bao giờ nghĩ một cô bé ngoan hiền, ít nói nhất xóm như tôi lại từng rất giỏi nói dối và "ăn thiếu".
Tôi vẫn nhớ thời gian đầu năm học lớp bảy, trước cổng trường ít có hàng quán nào bán. Nhưng sang học kỳ hai thì hàng rong mọc lên rất nhiều. Nào là phèo kho, trái cây ướp lạnh, trứng cút chiên, bún canh đỏ ngay cả nghêu, ốc cũng có. Nhiều, nhiều lắm và rất ngon nữa nên dĩ nhiên là không chỉ tôi mà cả đám học sinh thời đó đều rất thích.
Lúc còn chưa quen, mỗi khi tan trường tôi chỉ dám đi theo nhìn bạn bè ăn hàng. Nhưng nhìn riết thèm chịu không nổi tôi cũng tập ăn thử. Mới đầu ăn ít ít vừa đủ tiền mẹ cho. Sau càng ăn càng ghiền, lại sợ ăn hết trước nhìn miệng nên tôi mạnh dạn mua nhiều. Có một lần, ăn xong mới phát hiện mình bị mất tiền.
Tôi sợ sệt nói với bà Ba bán ốc cho thiếu ngày mai trả. Ai ngờ bà Ba vui vẻ bảo lúc nào trả cũng được. Đã vậy bà ta còn nói tôi thích ăn gì cứ ăn, từ từ trả vì học sinh ở đây đứa nào chẳng vậy. Thích quá, tôi kêu thêm một con cua hấp cho cả hai nhỏ bạn ăn chung.
Những ngày đầu tôi trả tiền rất đều đặn, thậm chí tôi còn lên kế hoặch nhịn ăn cả tuần để khỏi thiếu nợ. Nhưng mỗi lần gặp lại bà Ba đều đon đả: ”Ăn đi, dì có đòi đâu mà sợ!”. Trong đầu tôi lúc đó nghĩ là bà Ba thích mình nên mới tốt như thế. Vì vậy tôi cứ vô tư tiếp tục ăn… thiếu.
Rồi cũng đến một ngày bà Ba không cho tôi ăn nữa mà bắt tôi trả nợ. Không thể tin, tổng số tiền thiếu nhiều đến nỗi tôi có nhịn ăn đến hai tháng cũng không trả được. Không thể mượn tiền bạn cũng không dám nói thật với mẹ, hết cách, tôi quyết định "xù nợ". Từ đó, mỗi khi tan học tôi không dám đi cổng chính mà lẻn sang cổng sau ra về.
Khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng về trễ hơn nửa tiếng. Để bố mẹ khỏi nghi ngờ, tôi luôn có nhiều lý do chính đáng: trực lớp, phụ cô làm sổ sách, đưa bạn về nhà…
Một tháng sau thấy mọi chuyện êm xuôi, không có gì xảy ra tôi nghĩ rằng bà bán ốc đã quên nên thử đi về bằng cổng chính. Ngay lúc vừa thấy tôi bà Ba đã tóm lấy tay và la làng bắt tôi phải đưa về nhà gặp cha mẹ. Tôi hoảng hồn năn nỉ bà Ba tha cho nhưng bà ta không chịu. Cứ thế bà Ba lôi tôi đi, vừa đi vừa xỉ vả không tiếc lời. Mọi người quanh đó nhìn tôi xì xầm bàn tán.
Trên đường về, quá xấu hổ và lo sợ tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Vào đến nhà tôi khúm núm không dám nhìn bố mẹ. Cứ nghĩ rằng tôi sẽ bị một trận roi mây thừa sống thiếu chết, vậy mà mẹ chỉ chạy đến kéo tôi vào nhà sau rồi chạy ra xin lỗi và đưa tiền cho bà bán ốc. Còn bố thì nhẹ nhàng nắm tay dẫn tôi ra sàn nước rửa mặt. Đợi tôi bình tĩnh hơn bố mới nghiêm nghị nói nhỏ: ”Đây là lần đầu và cũng là lần cuối, bố không muốn thấy con hư như vậy lần nữa. Hiểu không?”. Tôi mếu máo gật đầu.
Nghĩ lại, tôi thật sự rất biết ơn bố mẹ đã không đánh thêm vào tâm hồn đang tổn thương của tôi dù lúc đó tôi đáng bị như thế. Câu nói của bố không quát nạt, không chì chiết nhưng tôi vẫn biết được mình đã sai như thế nào. Đến tận bây giờ mọi người vẫn không nhắc lại chuyện cũ, tôi biết bố mẹ đã cố gắng giúp tôi vô tư lớn lên như bao bạn bè khác. Hiện tại có lẽ cả nhà đã quên nhưng tôi thì không bao giờ quên vì kỷ niệm đó đã dạy cho tôi một bài học. Một bài học làm người.
BÚT NAM