Thơ: Hổng Biết Đâu

Khuat HBK

New member
7 Tháng tám 2009
31
0
0
Hổng Biết Đâu?
Hôm nay tan học về chung lối.
Ngập ngừng chân bước đuổi theo nhau.
Người ơi! Sao chân người luống cuống?
Lúc nhanh, lúc chậm chẳng đợi tôi.
Mãi lặng im ròi e ấp cúi đầu.
Người mắc cở, hay sợ đường phố thấy?
Trưa nắng đổ, tôi xin làm mây xám.
Che nắng cho người chân bước thêm nhanh.
Đường vời xa, tôi nguyện làm chim hót.
Khe khẻ bên tai quên nổi độc hành.

Hôm nay tan học về chung lối.
Đuổi theo người cho có bạn có đôi.
Trưa nắng cháy, xin làm cơn gió thoảng.
Hôn lên bờ tóc mượt xỏa ngang vai.
Đường vời xa, nón nghiêng nghiêng dấu mặt.
có nghe buồn, xin bắt chuyện cho vui /
Người nói đi cho quên hết đường dài.
Hay người sợ chúng bạn cười trêu chọc?
Sợ người quen bất chợt gặp ngang đường:
"Ai theo đó? có bồ rồi dấu hả?"

Hôm nay tan học về chung lối.
Vẫn theo hoài em áo trắng thơ ngây.
Nói đi em, mắc cở gì cúi mặt?
Đi một mình có bạn bớt cô đơn.
_"Hổng biết đâu! Sao người kì lạ quá?
Cứ theo hoài rồi chọc ghẹo người ta.
Mãi gọi tên khi thoáng thấy đi qua.
Chúng bạn chọc tôi hoài mắc cở lắm.
Hiểu dùm tôi, mẹ biết sẽ rầy la."

Hôm nay tan học về chung lối.
Sánh bước bên nhau suốt quãng đường dài.
Nhưng bây giờ đã khác hẳn năm xưa.
Anh đón đưa sau mỗi buổi tan trường.
Nghe bạn bè thấp thoáng nói sau lưng:
"Xứng đôi quá"_ Em thẹn thùng cúi mặt.
Anh thấy cả cuộc đời lên sắc thắm.
Đi bên em anh nhớ chuyện ngày xưa:
"Tình mới lớn, phải không em?_rất thích".
Em mĩm cười, nũng nịu: "Hổng biết đâu?"
HBK.
 

Khuat HBK

New member
7 Tháng tám 2009
31
0
0
Thơ: Gặp gỡ làm chi

Một thoáng em về ngang qua ngõ.
Tôi ngỡ ngàng nghe xao xuyến, bâng khuâng.
Phút, giây thôi sao lại vấn vương lòng.
Em chợt đến, chợt đi, rồi để lại.
Một trời thương nhớ ở sau lưng.

Em ở nơi nào thoáng qua đây?
Gieo chi thương nhớ lẫn mong chờ?
Em đi nào biết đằng sau ấy.
Hồn anh bổng chốc chia hai mảnh
Một nữa theo em, nữa dại khờ.
HBK
 

Khuat HBK

New member
7 Tháng tám 2009
31
0
0
Cảm Tạ

Tôi sinh ra ở miền Nam nước Việt.
Vốn thuộc dòng họ Khuât ở Sơn Tây.
Khi còn bé thường nghe cha kể lại.
Chuyện quê nhà với nổi nhớ mênh mông.
Tôi vẫn ước được ra thăm quê nội.
Thăm bà con, và nhận tổ, nhận tông.
Tuy chỉ nghe mà chưa lần gặp mặt.
Nhưng cội nguồn đâu ai dễ mà quên.
Lời cha dặn lúc lâm chung còn đó.
Tôi ngồi nghe mà nước mắt tuôn trào.
Lễ tang cha, ở miền Nam cô quạnh.
Nhưng quê nhà cả họ vấn khăn tang.
Tôi thay cha, nghiêng mình xin cảm tạ.
Tấm chân tình của họ Khuất-Sơn Tây.

HBK.
 

Khuat HBK

New member
7 Tháng tám 2009
31
0
0
Tựu Trường

Ve đã hết than van trên cành Phượng.
Hạ hồng ơi! tạm biệt những ngày vui.
Ta đến trường gặp bạn bè thân thiết.
Gặp thầy cô và lớp học thân thương.
Rất thân quen, nhưng mới lạ vô chừng.
Nghe rạng rỡ trên từng gương mặt cũ.
Chuyện rân rang, tiếng cười vang trong gió.
Ngày tựu trường, ai cũng thật là vui.

HBK.
 

Khuat HBK

New member
7 Tháng tám 2009
31
0
0
Thơ: Thiên Đường Áo Trắng

Tình người áo trắng đơn sơ lắm.
Thoang thoảng mùi hương tuổi học trò.
Phất phơ tà áo nghiêng vành nón.
Má đỏ, môi hồng, mắt xinh xinh.

Tình người áo trắng ngu ngơ lắm.
Như thưở ban đầu học i - a.
Gom góp lời thơ, tìm ý nhạc.
Tập làm thi sĩ nói vu vơ.

Tình người áo trắng ai không nhớ.
Phút đầu lưu luyến mấy ai quên?
Bốn mắt nhìn nhau, tim hồi hộp.
Ngập ngừng muốn nói chẳng nên câu.

Tình người áo trắng bao kỉ niệm.
Năm tháng bên nhau học một trường.
Những lúc dỗi hờn em muốn khóc.
Bắt tội anh về khổ biết bao.

Tình người áo trắng trinh nguyên lắm.
Như giọt sương đêm đọng lá mềm.
Gom góp buồn vui từng kỉ niệm.
Nhè nhẹ mà sâu chẳng xóa mờ.

Tình người áo trắng như cơn gió.
Thoảng lúc cận đông buốt lạnh hồn.
Năm tháng không phai niềm thương tưởng.
Thầm mơ áo trắng ngõ xa về.
HBK.