Hổng Biết Đâu?
Hôm nay tan học về chung lối.
Ngập ngừng chân bước đuổi theo nhau.
Người ơi! Sao chân người luống cuống?
Lúc nhanh, lúc chậm chẳng đợi tôi.
Mãi lặng im ròi e ấp cúi đầu.
Người mắc cở, hay sợ đường phố thấy?
Trưa nắng đổ, tôi xin làm mây xám.
Che nắng cho người chân bước thêm nhanh.
Đường vời xa, tôi nguyện làm chim hót.
Khe khẻ bên tai quên nổi độc hành.
Hôm nay tan học về chung lối.
Đuổi theo người cho có bạn có đôi.
Trưa nắng cháy, xin làm cơn gió thoảng.
Hôn lên bờ tóc mượt xỏa ngang vai.
Đường vời xa, nón nghiêng nghiêng dấu mặt.
có nghe buồn, xin bắt chuyện cho vui /
Người nói đi cho quên hết đường dài.
Hay người sợ chúng bạn cười trêu chọc?
Sợ người quen bất chợt gặp ngang đường:
"Ai theo đó? có bồ rồi dấu hả?"
Hôm nay tan học về chung lối.
Vẫn theo hoài em áo trắng thơ ngây.
Nói đi em, mắc cở gì cúi mặt?
Đi một mình có bạn bớt cô đơn.
_"Hổng biết đâu! Sao người kì lạ quá?
Cứ theo hoài rồi chọc ghẹo người ta.
Mãi gọi tên khi thoáng thấy đi qua.
Chúng bạn chọc tôi hoài mắc cở lắm.
Hiểu dùm tôi, mẹ biết sẽ rầy la."
Hôm nay tan học về chung lối.
Sánh bước bên nhau suốt quãng đường dài.
Nhưng bây giờ đã khác hẳn năm xưa.
Anh đón đưa sau mỗi buổi tan trường.
Nghe bạn bè thấp thoáng nói sau lưng:
"Xứng đôi quá"_ Em thẹn thùng cúi mặt.
Anh thấy cả cuộc đời lên sắc thắm.
Đi bên em anh nhớ chuyện ngày xưa:
"Tình mới lớn, phải không em?_rất thích".
Em mĩm cười, nũng nịu: "Hổng biết đâu?"
HBK.