Vợ chồng ảo gặp được nhau

hanh89

New member
22 Tháng ba 2011
4
0
0
Tìm chồng qua mạng

mang.jpg
Ảnh minh họa: Visualphotos.com.
Em đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ấy là em đang ế thật, 29 tuổi rồi đấy, mà sao chồng ở chỗ nào chẳng tìm đến thật nhanh với em, để chúng mình ghép lại thành một hình tròn vừa khít?

Chồng yêu quý của em ơi, hôm nay, trong tâm trạng vô cùng bức xúc, em phải viết bức thư này gửi chồng, tất cả sự chịu đựng của vợ rút cục cũng đã lên tới đỉnh điểm. Qua 30 năm, không, chính xác là khoảng 1/10 thời gian ấy, tức là 3 năm nay, vợ của chồng đã phải chịu một áp lực vô cùng nặng nề.
Nếu như cách đây 5 năm vợ thường xuyên phải nghe một cái điệp khúc “Có người yêu chưa con? (cháu, mày, bà già, chị gái... và vô vàn các mỹ từ khác)?”, thì một năm sau, nó được chuyển thành: “Có gì mới không?”. Một năm tiếp: “Vẫn thế à?”. Và một năm nữa: “Sao vẫn chưa lấy chồng hả, định xây khu liên hợp miếu à?”
Và đến chiều nay, khi vợ lang thang trên phố, có một thằng bé, không, cũng chẳng bé nữa, cái mặt già đanh... như mặt vợ ý, lướt đến trước mặt vợ và thả ra một câu hỏi, một câu vô cùng nhẹ nhàng với nó nhưng với vợ, nó như ngàn mũi dao đâm thấu tim: “Cô ơi, cô cho con hỏi, đi phố xyz đi thẳng hả cô?”.
Mặt vợ từ màu trắng tinh khiết chuyển sang màu tím của mận chín chồng ạ. Vợ gật đầu một cách vô thức, mặc kệ cho thằng bé xấu người xấu nết đó có đi lạc chăng nữa, rồi vợ tự nhìn lại vợ, và thầm hỏi cái cô nàng mà mọi người vẫn khen là trẻ hơn tuổi (là vợ ấy) đã chạy mất dép đi đâu rồi, để lại một “bà cô” ở đây thế chứ? Nhưng vợ tự an ủi, chấp làm gì cái tên trẻ người non dạ ấy chồng nhỉ? Nhưng chao ôi, vợ vẫn buồn ơi là buồn.
Chưa hết một ngày xui xẻo của vợ đâu. Đứa bạn thân nhất đời của em, sau vụ mai mối không thành cho em, vừa nhìn thấy vợ nó đã hét một cách dịu dàng vào tai em rằng: "Mày thì không thích yêu, ông kia thì không biết tán gái. Ế chồng rồi đấy, cứ liệu thần hồn!".
Hôm nay là một ngày đen đủi nhất trong các ngày đen đủi của vợ hay sao ấy. Khi về tới nhà, cái điệp khúc ở trên mà vợ vẫn được nghe ấy, bỗng nhiên được mẹ yêu và chị gái đáng mến rót vào tai, với một cường độ vô cùng nhiệt tình, với một công suất không ngơi nghỉ, trừ mỗi lúc quay ra bình phẩm về các món ăn trong bữa tối thôi.
Sức chịu đựng của con người có hạn, nhất là đối với một trái tim mỏng manh dễ vỡ như của vợ. Thế là với một khí thế quyết tâm hừng hực, vợ quyết định phải đi tìm chồng. Nhưng mà vợ biết tìm ở đâu cơ chứ, khi trong đầu vợ, cứ văng vẳng câu nói của mẹ: "Cố mà lấy chồng đi chứ, Cố! Cố!Cố! Rõ chưa con???”
Đúng là em đã nhận ra một sự thật phũ phàng, ấy là em đang ế thật chồng ạ, 29 tuổi rồi đấy (em sẽ không cộng tuổi mụ đâu nhé), mà sao chồng ở chỗ nào chẳng tìm đến thật nhanh với em, để chúng mình ghép lại thành một hình tròn vừa khít? Sao chồng cứ lang thang ở nơi nảo nơi nào, chiều chiều chắc lại tụ tập bia bọt tán gẫu sự đời với mấy ông bạn cũng ế kềnh như chồng, tối tối thì chúi mũi vào HBO hay xem mấy giải bóng đá nhà nghề quanh năm suốt tháng không bao giờ thấy ngơi nghỉ? Chồng có biết là em nhớ và mong chồng lắm không?
Em vừa đọc một bài viết của một người trong một diễn đàn của phụ nữ chồng ạ. Bạn ấy gọi những cô nàng U30 như em là các bà cô già khó tính, khó gần, và bạn ấy khoe cô vợ trẻ trung, đáng yêu của bạn ấy. Sao lại có người nỡ giẫm đạp lên nỗi đau của người khác thế? Đành rằng bọn em cũng không tật nọ thì ách kia (cái này em công nhận cả hai chân và hai tay luôn) nhưng nếu muốn góp ý để cải tạo bọn em thì cũng không nên dùng những lời lẽ chua cay như măng Lạng Sơn thế chứ. Người già hay chạnh lòng và lẩn thẩn mà. Như em chẳng hạn, em hay nghĩ ngợi lắm, đọc xong, em cứ ngồi lặng hàng giờ rồi đi đến một quyết định... trút nỗi buồn vào một cơ số hoa quả và sữa chua trong tủ lạnh!
Chồng à, thôi bỏ qua cái con người đáng ghét đó đi. Bây giờ em tập trung chuyên môn nói chuyện với chồng về chúng mình đây. Chồng hãy bỏ qua một số thứ mà chồng đang làm để nghe em nói nhé, như là mấy cái ảnh nong nóng hay mấy cái tin tức bóng đá vô thưởng vô phạt đi. Vợ yêu với chồng chẳng quan trọng hơn những thứ ấy sao?
Thứ nhất là em viết thư này cho chồng vì em mong chồng lắm rồi. Chồng đừng vội vênh mặt lên: A, ế sưng rồi chứ gì, sợ cuống lên rồi chứ gì? Vâng thì em công nhận là cũng hơi ê ế, cũng hơi lo lo, nhưng mà vẫn chưa phải là diện bó tay toàn tập đâu, mà nói đi nói lại thì chồng cũng chẳng như em là gì.
Em xin công nhận là em có một cơ số khuyết điểm, kể ra thì hơi tốn giấy mực, nếu chồng cần em sẽ gửi bản chi tiết cho chồng sau, ở đây em chỉ xin nêu một số khuyết điểm hơi to to thôi chồng nhé:
Thứ nhất, do sự bao che và dung túng của cấp trên, là mẹ hiền yêu dấu, là nhạc mẫu tương lai của chồng đấy, nên đến giờ những món ăn em biết làm là đếm trên đầu ngón tay, không, như thế thì hơi khiêm tốn, cả ngón chân nữa chồng ạ. Nhưng mà chồng ơi, các cụ nhà ta đã dạy "Quý hồ tinh bất quý hồ đa" cơ mà, trong những cái hồ ấy, cô vợ đảm đang này của chồng nấu hơi bị ổn món thịt lợn kho tàu và giá đỗ xào thịt bò, riêng cái món canh cua thì vẫn là ám ảnh của em.
Tiếp nữa, có thể là em là tuýp phụ nữ trái tim băng chồng ạ, em thấy em khó yêu lắm, ngoài một số mối tình bọ xít theo kiểu thinh thích và rất thích ra thì em vẫn chưa thấy cái gọi là true love xuất hiện gì cả. Chồng đừng sợ và nghĩ là em bất ổn, em sẽ khóc thét đấy. Em cũng có muốn thế đâu, mà chắc là cái quả tim ngang ngạnh và lạnh như kem Tràng Tiền của em nó cứ bắt em phải đợi em gặp chồng, nó sẽ biến em sẽ thành mùa đông không lạnh của chồng đấy, chồng hãy can đảm lên, choàng thêm mấy cái áo phao chống rét vào là sẽ bình tĩnh tự tin thôi, em luôn ủng hộ chồng yêu hết mình mà!
Một điều nữa là, mà thôi, em mà kể hết ra, sau này chồng lại thắng thế em trong các trận "tranh luận nóng" của chúng mình thì sao nhỉ. Em thì là em cứ lo xa như thế, chứ em cũng biết nhẫn nhịn lắm đấy, tại em là em gái mà, em đã được bà chị thân yêu tôi luyện ít nhất là 10 năm áp bức và khổ sai rồi chồng ạ.
Nhưng em cũng có vô vàn những điểm đáng yêu đấy, nhưng mà ai lại tự nói ra, ngượng chết đi được, em tin là nếu chồng thật sự yêu em, chồng sẽ nhìn thấy hết thôi, đừng có hoa mắt chóng mặt vì nhiều quá đấy! Em chỉ dặn dò thế này để chồng yêu yên tâm: Nếu chồng yêu có mê bóng đá, thì đến mùa bóng đá, em hứa sẽ xem hết các trận với chồng, nhưng với điều kiện đó là những phút đá penalty thôi chồng ạ, em thiếu kiên nhẫn mà!
Vì em hoàn toàn nghiêm túc khi viết bức thư này, vì em tin và hy vọng nó sẽ đến được tay người nhận là chồng yêu của em, một nửa thật sự của em nên em đã ngồi hì hụi viết cho chồng yêu với một quyết định vô cùng táo bạo, pha lẫn chút tuyệt vọng: tìm được một nửa của mình ở trên mạng - nơi mà người ta vẫn nói là “ảo tung chảo”. Nhưng em vẫn muốn thử, đơn giản vì... chưa thử bao giờ. Cái này đúng là hên xui phải không chồng?
À, còn lý do nữa làm em nôn nóng muốn gặp chồng đó là vì em muốn không phải ở lại cơ quan sau 8 tiếng vàng ngọc nữa, em sẽ vênh mặt lên với ông sếp khó tính: “Em về đón... chồng”, thay vì cảnh lủi thủi nhìn mấy cô nàng đồng nghiệp ít tuổi hơn tót về sớm với cái lý do vô cùng vĩ đại của họ là đi đón con chồng ạ. Chồng nhớ hồi âm sớm cho em đấy!
Tạm biệt và mong sớm gặp chồng!

Hãy để anh được gọi em là "vợ yêu dấu"

Như anh vừa xin phép em ở tiêu đề rồi đấy và nếu em đọc tiếp là em đồng ý rồi nhé! Vậy anh sẽ gọi như thế cho đến khi nào em nói với anh rằng: "chúng mình cưới nhau rồi, anh đừng 'xin phép em' khách sáo thế”, hoặc là “…các con lớn cả rồi, anh đừng gọi thế chúng cười cho đấy, em ngượng lắm!” …

1316139513.img.jpg

Ảnh minh họa
Em thân yêu!
Hì, gọi em thế mà vẫn thấy hơi ngượng ngịu một chút đấy (chắc do là lần thứ 2 thôi chứ lần sau sẽ "trơn tru" hơn nhiều em ạ). Bây giờ đã là mùa thu rồi, trời thu thật mát mẻ phải không em, hôm nay chẳng phải ngẫu nhiên mà anh đọc được những tâm sự của em và anh nhận ra một điều là “Anh đã tìm được một nửa của mình” và thư của em đã đến nơi mà em muốn gửi đấy. Rồi anh nghĩ có lẽ “Trời xe duyên nên khiến xui anh gặp em” như trong câu hát ấy. Dù có thể mới chỉ gặp nhau trong thế giới “ảo” thôi. Nhưng “ảo” có sao đâu em nhỉ! Ảo cũng là phương thức để con người giao tiếp mà và với chúng mình nó có thể là cây cầu kết nối 2 trái tim khát khao yêu thương nữa chứ!
Em biết không! Năm nay anh cũng đã 30 tuổi rồi, mà theo người xưa nói “Tam thập nhi lập” thì anh cũng đủ tuổi để tự lập sự nghiệp của mình rồi. 30 năm qua đủ cho anh hoàn thiện các kĩ năng cơ sở như : Nghe, nói, đọc, viết, cầm, nắm,…đến các kĩ năng cao hơn một chút như: văn hóa hiểu, văn hóa lắng nghe, tác phong lãnh đạo,… và cao hơn nữa là: biết rung động con tim, biết cảm động trước sự chân thành hay chia sẻ yêu thương… và vì thế mà anh tự tin để nói với em: “Anh sẽ là người chồng tốt, là người cha mẫu mực”. Ơ! mà mình bằng tuổi nhau kìa em, các cụ bảo là: “Vợ chồng bằng tuổi nằm duỗi mà ăn” đấy. Chúng mình lấy nhau chả mấy mà con đàn cháu đống đâu nhé, để rồi hai đứa mình sẽ sinh ra những “thằng cu cái tí” đẹp tựa như những thiên thần.
Em còn nhớ không! Cái lần đâu tiên chúng mình gặp nhau ấy, buổi chiều mà ông tơ dẫn lối, bà nguyệt đưa đường để cho anh click vào nick em. Để rồi cả chiều ấy mình không rời nhau được, hai đứa ngồi “chém gió” trên trời dưới bể mà không hết chuyện. Mà lạ nhỉ, chuyện ở đâu mà nhiều thế chứ, cứ như thể mình dắt tay nhau đi thám hiểm ấy. Từ vùng đất trung du đến thủ đô hoa lệ, từ tuổi thơ nhẹ nhàng đến năm tháng sinh viên khó quên, … mình không cần nói thẳng cho nhau nghe nhưng qua những lần chém gió ấy, qua những câu chuyện vu vơ vui vẻ ấy để anh biết được tên em (sau 2h nói chuyện) biết được nơi em sinh sống (sau 3 ngày, và 7 câu hỏi trắc nghiệm True or Faile) rồi biết được công việc em đang làm (sau 10 ngày quen nhau và 6.5 câu hỏi nghi vấn) và nhiều nhiều hơn nữa nhưng tựu trung lại đều là những mẩu nói chuyện vui, những kiến thức không mới nhưng nó làm em cười thoải mái. Công việc cả 2 đứa đều bận mải suốt nhưng cứ “sổng” ra là lại chém gió được em nhỉ, ngắn nhất là ngày 12 - thứ Sáu khi hai đứa hẹn nhau nói chuyện vào “khung giờ vàng” của chúng mình nhưng anh bận công tác gấp nên chỉ kịp chào em rồi bỏ dở và dài nhất là ngày 22 thứ Hai khi cùng lúc chúng mình lại rảnh cả chiều nên hai đứa quấn lấy nhau từ giờ “vàng” 2hPM đến 5h55 để rồi hôm ấy anh về mà mẹ cứ hỏi “lại họp kinh doanh hả con?”. Hì hì!
Em biết không! Em có sức hút với anh mạnh mẽ lắm, cứ như có sức mạnh siêu nhiên nào đó khiến anh không thôi nghĩ về em, nhưng cũng vì thế mà anh ý thức rằng mình đừng bao giờ “xây lâu dài trên cát”, cái gì muốn bền vững cũng cần có nền móng vững vàng và tình yêu cũng thế phải không em. Vì thế mà mình quen nhau đã 47 ngày rồi, tuy ngày nào cũng gặp nhau để nói chuyện tếu táo đấy nhưng chưa lần nào anh dám nói lời yêu thương cả. Cho dù chủ đề mà mình “chém gió” những ngày ấy có không ít lần là nói về tình yêu: Như nói đến bức tranh “Mùa Thu Vàng” của Lavante hôm đầu mùa thu mà anh ước được ngồi dưới lớp lá rụng ấy với người yêu “nào đó” để hát bài “Tháng Tám mùa Thu…Anh lót lá em nằm”, hay khi nói về kem Tràng Tiền và điều ước được ăn kem cùng với “nụ hôn lạnh” của em với “anh yêu” vào một ngày đông giá rét bên bờ Hồ…. Tất cả những phút giây “giao tiếp” với nhau ấy giúp anh cảm nhận và hiểu em hơn, một cô gái bí ẩn vừa thông minh tinh tế mà không kém phần lãng mạn và hài hước nữa.
Mà em này! Anh thích ăn món “thịt kho Tàu và giá đỗ xào thịt bò” lắm đấy! Và “vợ yêu” thì nấu mòn này hơi bị “siêu” kìa, hì hì!!! Còn món “canh cua” thì sao nhỉ? Hay chúng mình cùng nhau để nó trở nên “Perfect” nhé, ví như anh sẽ “làm thịt” con cua để nó không bao giờ dùng càng cắp em được rồi mình sẽ cùng nếm thử cho đến khi nào “…ngọt đậm đà, mà chúng tôi gọi là Tròn vị” và còn nhiều nhiều món nữa, rồi dần dần cả nhà sẽ được thưởng thức những món ngon từ tay một “đầu bếp giỏi” là em và “phụ bếp siêu” là anh nhé. Chỉ cần mình có “tâm” thì làm gì cũng tốt phải không em?
Và vì thế mà em không được tự ti nhé, biết nhìn nhận những điểm mạnh điểm yếu, cơ hội và thách thức của mình thì luôn đưa ra được giải pháp tối ưu mà, như hôm nào 2 đứa mình nói chuyện về ma trận SWOT ấy, em nhỉ! Mà còn chuyện anh thích xem ngoại hạng Anh nữa chứ, hihi, anh có giải pháp rồi, đó là cuối tuần sẽ chỉ xem những trận trước 24h thôi và anh sẽ design một cái Headphone kéo dài 5m để thoái mái nghe “âm thanh sống động” mà không làm em tỉnh giấc, nếu có lỡ hét to khi “Rooney sút vọt xà ở cự li 3m” làm em giật mình thì anh sẽ quay lại ngay để “vỗ vỗ” vào lưng em cho em ngủ ngon tiếp nhé! Hì hì!
Em cười lên một cái rồi đọc tiếp nào! (^^) vì anh vừa nhớ đến khoảnh khắc em cười đấy, cái lần mà anh gọi cho em 59 phút 18 giây ấy, anh đã nghe thấy em cười rất vui và khi ấy anh thấy 2 đứa mình sao gần nhau thế. Gần đến nỗi mà anh cảm nhận được từng hơi thở của em và nhịp đập con tim “mình”, Anh thấy trái tim đập rộn rã lắm và lần ấy phải mất một lúc mới bình tâm trở lại được, híc! “Vợ yêu dấu” ơi!!! Như thế người ta gọi là tình yêu đấy!
Em à! Vậy là tình yêu bắt đầu như thế nhé! Anh sẽ đưa ra một schedule để chinh phục em và cũng là theo tiếng gọi trái tim mình. Cùng đồng hành với cậu bạn “thời gian”, anh tin rằng tình yêu của anh dành cho em sẽ được đáp lại và đơm hoa kết trái. Cho mùa xuân sang năm khi cây trái đơm chồi nảy lộc, khi đàn én dập dìu về tổ ấm, sẽ là khi 2 đứa mình “nên vợ thành chồng” để rồi mỗi sáng em thức dậy khi ánh bình minh ló rạng phía chân trời sẽ có nụ hôn của anh đặt nhẹ vào má em, hay mỗi cuối tuần 2 đứa lại tíu tít cùng nhau làm những món ngon, hay cùng nhau đi khám phá những vùng đất mới mà mới chỉ tồn tại trong tưởng tượng của 2 đứa.
Hì!!! Muốn viết cho em nhiều nhiều hơn nữa, để nói những điều anh đang nghĩ và từ lâu anh ấp ủ, nhưng em nhìn kìa! 2hPM sắp tới rồi, giờ Vàng của chúng mình đấy!!! Để lát nữa anh nói cho riêng mình em nghe nhé!
“Vợ Yêu dấu” của Anh!


Sưu tầm