Một người Việt siêu phàm: Đỗ Văn Thông

26 Tháng tư 2010
19
0
0
35
Nguồn http://diendan.lyhocdongphuong.org....et-sieu-pham/page__pid__52428__mode__threaded

VỀ MỘT NGƯỜI VIỆT SIÊU PHÀM?

Trong bài này từ cuốn sách “Chuyện lạ có thật về một con người” của tác giả-đại tá Cao Hùng (NXB Lao Động ấn hành năm 2006), chúng tôi sẽ trích giới thiệu những khả năng siêu phàm của một người Việt Nam tên là ĐVT, sinh ngày mồng 8 tháng Giêng năm Tân Hợi (1971) trong một gia đình nông dân đông anh em, thuộc tỉnh R. Những khả năng đó là: thu phục ma quỷ, biết trước sự vật, viết và đọc được chữ Phạn, điều khiển cảm nhận của người khác, chuyển đổi tâm năng thành cơ năng, chữa bệnh bằng khí v.v...

Lý lịch trích ngang

Bố của T là ĐVH, tính đến năm 2007 là 64 tuổi, mẹ là LTH 63 tuổi. Theo bà H kể lại, bà có mang T đến 11 tháng, sinh T trong một cái bọc lúc 10 giờ đêm, khi bọc được xé ra không thấy T khóc mà lại nhoẻn miệng cười, sau hơn một giờ mới cất tiếng khóc.

Lên 3 tuổi, bố mẹ T làm giấy khoản nhờ ông ngoại nuôi. Ngôi nhà mà vợ chồng T đang ở hiện nay do ông ngoại để lại, thuộc thôn B, xã M, huyện S, tỉnh H. Một bà cô không chồng cùng ở với ông ngoại đã nuôi dưỡng T từ ba tuổi cho đến khi trưởng thành.

T đã phát triển bình thường như những đứa trẻ khác trong làng. T học đến lớp chín thì thôi, ở nhà lao động và buôn bán vặt giúp gia đình.

Người mà T yêu quý nhất chính là ông ngoại. T gọi bố mẹ theo thứ tự như anh chị gọi các em. Vì bố là con thứ năm và mẹ là con thứ tư nên T gọi bố là “Năm”, gọi mẹ là “Bốn”. Khi hỏi thì T trả lời như sau: bố mẹ chỉ sinh phần xác, còn phần hồn thuộc về một cõi giới khác.

Theo T kể lại, việc anh ta lấy vợ là để làm vui lòng gia đình, chứ bản thân không thích người khác giới. Vợ chồng T có một cặp con gái sinh đôi, năm nay 9 tuổi, còn vợ T 35 tuổi, làm ruộng, chăn nuôi và chạy chợ lúc nông nhàn.

Những chuyện lạ về T bắt đầu từ năm 1996. Từ lúc thôi học, T làm được mọi việc ở nông thôn. Ai nhờ việc gì T cũng nhận giúp như đào mương, đắp nền nhà, cuốc vườn v.v...

Vào một sáng mùa thu năm 1996, T dùng xe ba gác chở đất đắp nền nhà cho một gia đình. Một lần khi đi được nửa đường, bỗng nhiên T bỏ lại xe đất, chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng một mạch về nhà, rồi toạ thiền trước bàn thờ gia tiên suốt ba ngày đêm mà không ăn không uống. Người nhà hỏi gì cũng không nói. T ngồi kiểu kiết già, im lặng như một pho tượng.

Cả nhà T hốt hoảng. Người ta bảo T bị ma ám hoặc tâm thần. Mặc cho mọi người nói gì thì nói, còn T vẫn im lặng thiền. Cho đến khi bố T bảo người nhà thuê xe ô tô đưa anh ta đi viện thì T mới lên tiếng: “Năm dẹp cái chuyện thuê xe đưa tôi vào bệnh viện đi! Tôi không đau ốm gì đâu”. Ông H nói: “Không đi bệnh viện cũng được, nhưng con phải ăn uống gì chứ. Ba ngày rồi, ngồi mãi chịu sao nổi”. Rồi ông thúc người nhà dọn cơm cho T ăn.

Khi T buộc phải ngồi ăn cơm thì một chuyện lạ khác lại xảy ra. Đúng lúc một tay T bưng bát cơm, tay kia cầm đũa định đưa bát cơm lên miệng và thì cả bát cơm và đũa đều rơi tung toé xuống bàn. T đứng dậy nói: “Trên bảo từ nay trở về sau không được ăn cơm mà chỉ ăn rau, hoa quả thôi!”. Cả nhà ai cũng trố mắt ngạc nhiên. Từ đó về sau T chỉ ăn rau và một ít hoa quả. Còn những lúc luyện khí thì T hầu như nhịn ăn.

Về uống, T thích uống nước dừa từ quả (rót ra cốc thì T không uống). Cũng vậy, T chỉ uống nước khoáng từ chai còn nguyên. Các loại nước khác như nước ngọt, chè, cà phê T đều không uống.

Đặc biệt vào những ngày 30, 1, 14, 15 âm lịch T hoàn toàn nhịn ăn. Và từ lần rơi bát đũa trở về sau, T không cầm đũa được nữa mà chỉ ăn bốc.

Đối với T, về mặc cũng có điều lạ kỳ. Mùa đông anh ta chỉ mặc phong phanh một chiếc áo lót và áo khoác. Ngược lại, vào mùa hè tuy nóng nực nhưng T lại mặc nhiều lớp quần áo. Anh ta không tắm như người thường. Mỗi lần muốn tắm, anh ta cởi quần áo ngoài, ngồi thiền và vận khí cho toát mồ hôi rồi lấy khăn lau là được. Tuy vậy, người T vẫn sạch sẽ, không hôi hám gì. Đôi khi T cũng có tắm bằng nước.

T ngủ rất ít vào ban đêm. Trong khi mọi người ngủ, T ra ngoài trời luyện tập khí công tháng này qua tháng khác. T bảo có thầy hướng dẫn, nhưng rõ ràng đó là thầy vô hình chứ không phải thầy bằng da bằng thịt. Sau khi bắt đầu ăn rau thay cơm, T không quan hệ tình cảm với vợ nữa. T bảo vợ có thể tự do đi lấy chồng khác. Dù rất buồn và khổ sở nhưng cô ta ở lại với T như một người giúp việc cần mẫn. Có thể nói, hơn chục năm nay T không có những ham muồn trần tục.

Khả năng thu phục ma quỷ

Trong khi khoa học chưa thừa nhận có sự tồn tại ma quỷ thì chúng vẫn hiện hữu và quậy phá nhan nhản khắp mọi nơi. Sau đây là một số mẩu chuyện về khả năng thu phục ma quỷ của T.

Dẹp ổ ma quỷ trên cầu
- Một hôm, mấy anh em đi xe máy ra Đà Nẵng. Khi đi đến cầu Câu Lâu, chiếc cầu dài nhất ở Quảng Nam, thì bị tắc đường. Ô tô bị dồn lại mấy chục chiếc. T nói ngay: “Tôi biết vì sao, để tôi lên giải quyết cho!”. T đi chen lên tới giữa cầu thấy một chiếc xe tải nằm ngang ngăn đường, không có ai chết hoặc bị thương. Rồi T lách qua phía trước chiếc xe và nói to: “Tôi biết chiếc xe ngăn đường là do các vị gây ra. Các vị ngự trên cầu này gây bao tai nạn cho dân lành. Các vị tưởng nhầm làm cho người ta chết, người ta thay thế mình để siêu thoát. Không có chuyện đó đâu! Muốn siêu thoát thì rủ nhau lên núi tìm hang động mà tu. Tôi tuyên bố không cho các vị ở đây nữa. Tôi phá bỏ chỗ ẩn náu của các vị đây!”.

Nói xong, T tiến lên hai bên thành cầu nơi nào có các am thờ người tử nạn (do dân dựng lên để hương khói cho vong linh người chết), anh ta đạp hết xuống sông, đồng thời đập vỡ tất cả các bát hương (việc này xưa nay ít có thầy pháp nào dám làm). Từ đó trên cầu Câu Lâu không thấy tai nạn xảy ra nữa.


Dẹp trừ “quỷ hai màu”

Ở xã Kế Xuyên, huyện Thăng Bình có một anh nông dân tên N bỗng nhiên bị điên rất dữ dội. Anh ta lấy lửa đốt nhà, đập phá đồ đạc, đánh vợ, đánh con. Gia đình phải lấy xích sắt xích anh ta vào cột nhà. Các thầy pháp có tiếng cao tay, các nhà sư đã được gia đình mời đến nhưng tất cả đều bất lực.

Gia đình N nhờ đến T. Khi đến nhà, T bảo người nhà mở xích cho N nhưng không ai dám làm vậy vì sợ N quậy phá. T bảo: “Cứ mở cho anh ta, có tôi anh ta không làm gì đâu, tôi chịu trách nhiệm”. Sau khi mở xong, N ngồi yên một chỗ không đập phá gì. T lấy chiếc ghế ngồi trước mặt N, bắt đầu hỏi:

- Nhà người có biết ta là ai không?

- Dạ biết!

- Biết được là tốt! Thế xưng tên họ đi! Đầu đuôi câu chuyện ra sao?

- Dạ, thưa ông, bên cõi Âm thường gọi con là con quỷ hai màu. Con tu luyện ở cái hồ sen này nhiều năm rồi. Tình cờ con gặp anh N. Từ đó hai người quen nhau, qua thời gian chúng con yêu nhau thắm thiết. Trưa hôm đó, con đang say trong vòng tay tình cảm của anh ấy lúc rời nhau không còn biết gì nữa, con lỡ chân bước xuống hồ. Anh N đã phát hiện ra con là ma, chạy về nhà rồi hóa điên.

- Được rồi, ta nói cho biết, ngươi là con quỷ hai màu chứ mười màu đối với ta cũng không nghĩa lý gì.

- Dạ, con biết. Gặp ông con xin khai thật, không dám giấu điều gì. Trong muôn ngàn kiếp trước, con với anh ấy đã có lần là vợ chồng, nay gặp lại con không thể bỏ anh ấy được, ông nghĩ tình thương cho.

- Điều nhà ngươi nói là không thể được. Cõi Trần là cõi Trần, cõi Âm là cõi Âm, âm dương cách biệt không thể nào yêu thương nhau được. Anh N có gia đình, vợ con. Việc ngươi làm vừa rồi là phá nát gia đình, hạnh phúc người ta, rồi bắt người ta điên. Tội nhà ngươi to lắm! Biết không?

- Dạ con biết rồi, cầu xin ông tha mạng cho.

- Ăn năn hối hận được là tốt. Ta sẽ tha cho nhà ngươi với một điều kiện là lập tức rời bỏ hồ sen, lên núi cao tìm một hang động thực sự tu hành, sám hối tội lỗi của mình, quên ngay mối tình vớ vẩn đó đi. Nếu không nghe ta bóp chết ngay tại đây.

- Dạ, ông tha cho con, con xin nghe lời ông!

- Thôi, nhà ngươi đi được rồi!

- Dạ, xin chào ông, con đi ngay bây giờ!

Nói xong câu ấy, N rùng mình một cái, ngồi thẫn thờ, một lát sau thì tỉnh hẳn, hết điên, trở lại bình thường. Sau này, N kể lại việc điên của mình cho T biết:

Anh ta có một hồ sen lớn cách nhà khoảng dăm kilômét. Đến mùa sen, N làm một cái chòi, hàng ngày lên đó nghỉ ngơi và trông giữ sen. Mỗi lần lên hồ trông sen, anh ta thường gặp một phụ nữ độ 30 tuổi, người dễ coi, vác cuốc đi tháo nước ruộng. Từ đó hai người quen nhau, có cảm tình và yêu nhau. Ngày nào gần như hai người cũng gặp nhau trong chòi. Và lần nào cũng vậy, đến 12 giờ trưa chị ta xin phép về lo cơm nước. Thường ngày mỗi lần về, từ trên chòi chị ta bước chân xuống bờ ruộng, rồi theo bờ ruộng đi về. Nhưng buổi trưa hôm ấy, có lẽ quá say về tình, chị ta quên không bước chân xuống bờ ruộng mà lại bước xuống phía hồ, rơi tõm xuống nước. Thấy vậy, N sợ quá la lên: “Ma, tôi gặp ma, cứu tôi với bà con ơi!” Rồi N tháo vội cái võng, chạy một mạch về nhà. Chị ta từ dưới hồ vọt lên, chạy theo gọi: “Anh ơi dừng lại, em là người không phải ma đâu!”. Dù vậy, N vẫn không đứng lại. Khi về đến nhà thì N thành người điên.

Điều khiển vong nhập
- Tác giả Cao Hùng đã chứng kiến T có khả năng điều khiển vong nhập vào một người người phụ nữ chính là vợ của ông Trưởng công an huyện. Hôm đó có 7 người, ngoài ông Cao Hùng còn có bác Hoàng và 5 anh chị em khác. Do có nhiều người đến nhà T nên công an xã đã ập đến lập biên bản. Sau khi các công an xã ra về, T mời chị ta lên phản ngồi và hỏi: “Tôi nghe nói chị được một bà ở cõi vô vi mến, thỉnh thoảng nhập vào chị phán bảo nhiều chuyện hay lắm. Giờ chị mời bà ấy về cho tôi hỏi vài việc được không?”. Chị ta trả lời: “Lúc nào bà về là về, em không biết gì hết! Bà nói gì em cũng không biết, làm sao em mời được!”.

Chị này khoảng 35 tuổi, nước da trắng mịn, xinh gái. T nói tiếp: “Chị không mời được, để tôi mời. Chị cứ ngồi yên thế!”. Nói xong, T ngồi kiết già kiểu hoa sen, hai tay chắp lại theo ấn Quán thế âm. Sau khoảng 3 phút, chị ta ợ lên mấy tiếng và chuyện lạ bắt đầu xảy ra.

Ông Cao Hùng ngồi gần nên trông chị ta rất rõ. Sau khi ợ mấy tiếng, nước da chị ta từ màu trắng chuyển sang màu nâu sậm như da người dân tộc. Vẫn nguyên là khuôn mặt của chị, nhưng nét duyên dáng, dễ nhìn của người con gái Kinh trước đó không còn nữa, thay vào là nét mặt người phụ nữ dân tộc kiên nghị, rắn rỏi. Riêng chuyện đó đã là quá lạ, nhưng những gì diễn biến tiếp theo còn làm mọi người ngạc nhiên hơn.

Chị ta bắt đầu nói bằng tiếng dân tộc. T đáp lại cũng bằng tiếng dân tộc đó. Hai bên trao đổi với nhau một hồi bằng tiếng dân tộc. Độ 15 phút sau, T nói tiếng Kinh với anh em: “Vừa rồi bà kể với tôi bà là người dân tộc trên vùng cao Quảng Nam. Nhờ tu hành đắc đạo nên được phong danh hiệu Cao sơn Thánh mẫu. Trên phái bà xuống Trần nhưng bà rất buồn vì không hoàn thành nhiệm vụ được giao”.

T vừa nói dứt lời, “bà” ta bật sang nói tiếng Kinh: “Ông nói rất đúng! Tôi nói thêm để các ông biết. Tôi đã đi nhiều nơi, thấy nhân dân ta chưa phân biệt được đâu là khoa học tâm linh chân chính, đâu là mê tín dị đoan. Những người có chức có quyền coi hiện tượng nào cũng mê tín tuốt tuột. Do vậy, tôi không làm được nhiệm vụ. Tôi buồn lắm!”.

Mọi người ngồi nghe thấm thía như nuốt lấy từng lời. Riêng ông Cao Hùng có cảm nhận người này có trình độ khá vững, nói như một nhà khoa học.

Rồi “bà” hỏi T bằng tiếng Kinh: Ông định hỏi gì tôi thì hỏi đi?”. Từ đây hai bên dùng tiếng Kinh. T nói: “Tôi chỉ hỏi bà hai câu thôi. Câu thứ nhất: “Tôi có nên tiếp tục chữa bệnh nữa không, chữa bệnh cho dân không lấy tiền của ai vẫn bị cấm. Tôi ngán lắm muốn thôi cho rảnh có được không?”.

“Bà” ta nói: “Ông không được thôi, nhiệm vụ đó quan trọng lắm, có lợi cho dân. Tuy ông có khó khăn, phiền phức, nhưng ông vẫn làm được nhiệm vụ, không giống như tôi!”.

T hỏi tiếp câu thứ hai: “Chừng nào tôi thoát khỏi khó khăn, phiền phức đó?”. “Bà” ta trả lời: “Chỉ vài năm nữa thôi, ông phải tiếp tục rèn luyện tâm đức, cứ chữa khỏi cho nhiều người, nhiều bệnh, ai cũng công nhận ông chữa đạt hiệu quả thì sẽ không còn khó khăn, phiền phức nữa! Tôi nhắc lại, ông không được thôi chữa bệnh đấy! Nếu ông không hỏi gì nữa, xin chào ông!”.

Nói xong, chị ta ợ lên mấy tiếng. Gương mặt dần trở lại bình thường như trước. Ông Cao Hùng hỏi: “Vừa rồi chị có biết chị nói gì không?”. Chị ta đáp: “Em vừa ngủ một giấc dài có biết gì đâu, giờ thức dậy thấy đầu nặng lắm!”.
 
26 Tháng tư 2010
19
0
0
35
Phần 2


Khả năng biết trước sự việc

Đòn cảnh cáo - Một nhóm người (có cả người nước ngoài) khi biết T có khả năng đặc biệt đã muốn mời anh ta đi theo họ, nhưng T kiên quyết từ chối. Vì vậy, nếu T vắng nhà thì họ thuê người vờ làm bệnh nhân đến để xin chữa bệnh, nhưng kỳ thực lại bí mật yểm bùa trước cổng và xung quanh nhà. Mỗi lần như vậy thì khi về đến cổng là T biết ngay, rồi anh moi lên đốt đi.
Hôm đó T đang ở trong nhà, thấy một đoàn khách gồm 5 người tới nhà mình (có ba người lạ mới đến lần đầu và có một người phiên dịch). T mời ngồi và câu chuyện bắt đầu. Một người đứng lên nói:
- Chúng tôi ở xa, được biết ông là người có nhiều tài năng đức độ, nên đến thăm sức khỏe ông. Nếu ông đồng ý thì chúng ta ra ngoài vườn nói chuyên thoải mái hơn và xin phép ông cho vài người ở lại thắp hương trên bàn thờ gia tiên.
T trả lời đồng ý và cùng ra vườn với ba vị khách. Ngoài vườn, dưới hàng cau có bóng râm mát, có sẵn ghế nhựa để khi anh em đến ngồi chơi, đánh cờ. An tọa xong, một vị khách ca ngợi T về việc chữa bệnh có hiệu quả mà không lấy tiền của ai và còn nhiều tài năng khác. Bỗng nhiên T đứng lên nói với một thái độ nghiêm trang:
- Các ông bảo đến thăm tôi với thiện chí và tấm lòng trân trọng, vậy các ông hãy vào nhà, tôi sẽ chứng minh thiện chí của các ông.
Nói xong, T lặng lẽ đi vào nhà, buộc các vị khách phải đi theo. Vào đến nhà, T vọt lên bàn thờ cao lật chiếc lư hương, rồi lấy một gói nhỏ và mở ra và nói: “Đây, thiện chí của các ông đây! Tôi nói để các ông biết, từ lúc các ông vào đây tôi đã biết các ông từ đâu đến, đến đây định làm gì, không qua mặt tôi được đâu!”.
Các vị khách im như thóc, mặt tái ngắt, không nói được lời nào. T nói tiếp: “Tôi còn biết rõ là bùa này các ông nhằm mục đích gì. Nhưng thôi, lần này tôi cảnh cáo các ông, các ông về đi. Xe các ông để ngoài đường 1, tôi biết rồi!”.
Trước khi ra về, các vị khách chỉ còn biết xin lỗi. Ra đường, lên xe, chạy đến cầu thì lốp xe bị nổ, không đi tiếp được. Mấy người khách hiểu nguyên nhân nổ lốp xe, vì lốp còn tốt làm sao hỏng được. Trong khi lái xe thay lốp, mấy người khách quay trở lại gặp T.
Khi gặp lại T, một vị nói: “Chúng tôi tuy có biết, nhưng điều chúng tôi không ngờ là ông đã đạt đến độ cao siêu như vậy. Hết sức thành thật một lần nữa mong ông thứ lỗi cho!”. T đáp: “Tôi nói rồi, tôi không làm hại các ông đâu. Chỉ cảnh cáo các ông thôi, nhớ đừng bao giờ coi thường người Việt Nam. Tôi chẳng là cái gì đâu. Đất nước này còn nhiều người tài hơn tôi nhiều. Được rồi, các ông về đi, xe thay lốp xong rồi đó!”. Vậy là những vị khách rút lui.
Vụ tai nạn ô tô - Một hôm, ba anh em cùng T có việc phải đi đến một tỉnh ở xa. Ra bến xe, anh em vào mua vé ô tô đi chuyến đầu tiên. Khi ra xe, T bảo vào phòng vé đổi lại đi chuyến sau. Anh em thắc mắc vì muốn đi chuyến đầu cho sớm, nhưng T đứng trước xe nói to: “Xe này chạy được khoảng 70 cây số thì bị tai nạn, không nên đi. Chỉ vậy thôi!”.
Lái chính và hành khách ngồi trên xe đều nghe T nói. Anh ta đứng lên và chỉ vào mặt T nói: “Ông có điên không đấy! Xe sắp chạy mà ông nói cái quái gì lạ thế! Không đi thì thôi, ai cần ông đi, cút đi cho khuất mắt”. Lái xe còn văng ra những lời thậm tệ.
Anh em vào phòng vé đổi vé đi chuyến sau. Đúng là khi xe thứ hai chạy được khoảng 70 cây số thì đã thấy chiếc xe chạy trước bị tai nạn nằm lật dưới ruộng. Có hai người chết và một số bị thương, trong đó có lái chính chết. Người lái phụ của xe bị lật khi thấy T liền sụp lạy và nói: “Trời ơi, ông biết trước xe ra đây bị tai nạn, sao ông không ngăn lại đừng cho chạy để đến nông nỗi này!”. T nói: “Anh nghe rõ ràng nhé, tôi mới chỉ nói có thế mà bạn anh đã chửi tôi một trận thậm tệ, tôi làm sao ngăn được?”.
Anh em đi cùng T được một phen hú vía. Nếu T không bảo đi đổi vé, bây giờ không biết sẽ ra sao?
 
26 Tháng tư 2010
19
0
0
35
phần 3
VỀ MỘT NGƯỜI VIỆT SIÊU PHÀM - 3
(Gửi vào: 11/11/2007 10:51:20 AM)

Một trong những khả năng nổi trội của T là chẩn đoán và chữa bệnh. Do không lấy tiền và có thể chữa được một số trường hợp bệnh năng, nên có rất nhiều người bệnh đến nhờ T chữa. Vì T không có giấy phép hành nghề chữa bệnh nên anh ta hay bị lập biên bản về "chữa bệnh trái phép". Sau đây là một số mẩu chuyển về khả năng phi thường chẩn đoán và chữa bệnh của T.



Khả năng kỳ lạ trong chữa bệnh
Theo tác giả Cao Hùng, khi chữa bệnh T sử dụng công lực và ý niệm có kết hợp với bấm huyệt. Công lực của T hàm chứa một sức mạnh kỳ lạ, có thể phát ra khí nóng hoặc khí lạnh, có thể phát bằng hai bàn tay hoặc bằng mắt. Nội khí của T rất độc đáo, có thể nói là độc nhất vô nhị ở Việt Nam hiện thời.
Gây mê bằng khí công - T có thể phát công làm cho người bệnh hôn mê, tựa như y học hiện đại gây mê bệnh nhân trên bàn mổ trước khi tiến hành phẫu thuật. Khi giải mê, T chỉ cần đưa một ngón tay và tổi một hơi vào ngực là người bệnh tỉnh lại. T còn dám cá cược là sau khi gây mê xong, nếu ai làm cho bệnh nhân tỉnh lại thì anh ta sẽ tôn người ấy làm sư phụ. T chỉ áp dụng liệu pháp gây mê của mình cho một số bệnh nhân nặng cần dùng những thao tác mạnh để tránh cho bệnh nhân khỏi đau. T có thể gây mê đồng thời cho 3-4 người. Nội khí của T có thể gây mê cho bệnh nhân ở xa khoảng 50 mét hoặc bị tường dày 22 cm che khuất.
Một thủ pháp độc đáo và kỳ lạ khác là gây mê qua ảnh T. Anh ta đưa tấm ảnh đặc biệt của mình cho một người cầm và bảo bệnh nhân nhìn chăm chú vào ảnh. Chỉ sau mấy phút là người bệnh rời vào trạng thái hôn mê. Để giải mê, người cầm tấm ảnh quay lưng tấm ảnh về phía người bệnh, còn T thì đưa tay về phía bệnh nhân dang nằm và thổi một hơi, thế là người bệnh tỉnh lại.
Chẩn đoán bệnh bằng khí công - Khi có bệnh nhân đến nhờ chữa, T không yêu cầu bệnh nhân khai rõ bệnh lý của mình. Cầm tay bệnh nhân một lúc là T có thể nói đúng hầu hết các căn bệnh của người đó. Cũng có trường hợp T bắt mạch như Đông Y. T cũng có thể dùng tay mình rà lên rà xuống một số vị trí trên người bệnh nhân để đoán bệnh. Sau đây là một số trường hợp mà tác giả Cao Hùng tận mắt chứng kiến.
- Anh Miên là con trai lớn của ông Nguyễn Minh Hoàng, một cán bộ công an nghỉ hưu, hôm đó cùng bố đến thăm T. Sau khi cầm tay anh Miên vài phút, T nói: “Phía sau gáy anh có một mảnh lựu đạn nhỏ hình tam giác, hai cạnh sắc, cạnh thứ ba tù, nhưng may nó không vào sâu trong não”. Sự thực thì đúng như vậy vì anh Miên đã đi chụp X-quang.
- Một hôm có một ông già vạm vỡ đến xin gặp T. Ông già chưa kịp nói gì thì T bảo ngay: “Tôi biết ông đến gặp tôi về việc gì rồi, ông đưa tay đây!”. Sau khi cầm tay ông già và dùng ngón cái rà lên rà xuống, T nói: “Con trai lớn của ông bị bệnh ung thư hạch ở cổ đã di căn xuống dạ dày, ông đến nhờ tôi xuống giúp cho con ông phải không?”.Ông già nghe xong vội vàng chắp tay vái T và nói: “Hoàn toàn đúng như anh nói, bệnh viện không chữa được cho về chờ chết, anh cố giúp cháu sống được ngày nào hay ngày ấy!”. Ông già đó là Trình Minh Hiệu, ở thôn 4, xã Tam Hải, huyện Núi Thành, tỉnh Quảng Nam.
- Ông Ba là Bí thư đảng ủy phường Lê Hồng Phong, thị xã Quảng Ngãi, một lần đến nhờ T “khám” bệnh. T bảo ông không nói gì và đưa tay cho mình xem. Sau đó anh ta phán: “Ông là người thích chơi thể thao, có lần bị chấn thương phải vào viện cấp cứu. Hiện nay ông bị đau đầu kinh niên. Bệnh của ông không phải ngày nào cũng đau mà đau theo chu kỳ. Khoảng 10 ngày đau một lần, cứ thế diễn đi diễn lại tháng này sang tháng khác”. Dĩ nhiên là ông Ba thừa nhận mọi chi tiết đều đúng!
Chữa bệnh bằng uống nước “năng lượng cao” - Một lần, T lấy ba cốc nước nguội để trước mặt, rồi vận công vào hai bàn tay và lần lượt phát công vào ba cốc nước. Chỉ mấy phút sau, cả ba cốc nước đều bốc hơi. T bảo ba bệnh nhân uống thứ nước đó và dặn: “Nước nóng lắm đấy, uống từ từ, cẩn thận kẻo bỏng môi!”. Khi sờ tay vào cốc nước, cả ba người đều cảm thấy nóng quá.
Chữa bệnh bằng liệu pháp mạnh - Có trường hợp khi chữa bệnh, T nhảy và dậm chân lên hai ống chân người bệnh. Người ngoài nhìn thấy rất sợ và coi cách chữa này cực kỳ nguy hiểm, phản khoa học và có thể làm gãy chân người bệnh. Nhưng tám năm nay chưa có bệnh nhân nào bị T dẫm gãy chân phải vào viện bó bột. Vì sao vậy?
Qua theo dõi thấy rằng, khi nhảy lên T dùng thuật khinh công (chống lại trọng lực của Trái đất), cho nên trọng lượng của anh ta giảm từ 55 kg xuống chỉ còn vài kilôgam. Và T cũng chỉ dùng thủ thuật này cho một số căn bệnh đặc biệt.
Cách làm thuốc kỳ bí - Một người làm thợ hồ tên là Bốn Bôi ở xã Cẩm Kim, thị xã Hội An có con gái bị đau cổ nặng. Một hôm anh Bôi đến trình bày với T về căn bệnh của con gái mình. T bảo: “Tôi cho tạm ít thuốc về cho cô ấy uống. Lúc nào rảnh đưa cô lên sau cũng được”. Nói xong, T đưa ra một túi thuốc bột màu vàng, rồi lấy tờ giấy trắng đặt dưới, lấy cuộn giấy vệ sinh xé thành bốn khúc đặt chéo bốn góc, đổ thuốc vào, lần lượt gấp các gói giấy vệ sinh, xong gấp tiếp tờ giấy trắng lại thành một gói vuông vức. T lấy bút viết lên tờ giấy trắng toàn bằng chữ Phạn, không ai đọc được. T dặn anh Bôi: “Ông đưa gói thuốc về cho con ông, bảo cứ theo hướng dẫn ở đây mà uống, ông không được mở ra!”. Bốn Bôi tự thắc mắc làm sao con mình đọc được chữ này, nhưng không dám hỏi. Anh ta về nhà đưa thuốc cho con gái và nói như T dặn. Rồi Bốn Bôi đi làm ở Đà Nẵng ba ngày sau mới về và hỏi con: “Con uống thuốc ông cho thấy thế nào?”. Cô con bảo: “Mỗi ngày ông dặn uống một viên mà thuốc nhiều lắm, con mới uống có ba viên”.
Bốn Bôi trố mắt ngạc nhiên: Tại sao là viên được, rõ ràng ông cho thuốc bột mà? Anh ta bảo con gái lấy thuốc để xem lại. Khi mở ra thấy đúng toàn thuốc viên. Mấy khúc giấy vệ sinh không thấy nữa, chúng biến thành từng mẩu nhỏ bọc từng viên thuốc một. Một việc lạ nữa là T viết chữ Phạn làm sao đọc được. Anh Bôi hỏi con thì nó trả lời: “Ông viết chữ quốc ngữ, nên con đọc được!”. Xem lại tờ giấy thì vẫn là chữ Phạn. Bốn Bôi tỏ ra quá ngạc nhiên!
Một chuyện khác sau đây cũng không kém phần ly kỳ. Một hôm hai bố con ông Phước từ Hà Nội vào thăm T. Vì là huynh đệ thân tình nên ông Phước ở lại nhà T hơn nửa tháng. Vào một buổi tối T bảo ông Phước: “Ông muốn coi tôi làm thuốc không?”. Ông ta đồng ý. T bảo con ông Phước tên là Lương ra bờ rào bứt một số lá, lá gì cũng được. Lương mang vào mỗi loại dăm ba lá và đưa cho T. Rồi T đặt nắm lá vào hai lòng bàn tay vừa vò vừa nhảy nhót. Một lát, T xòe bàn tay cho hai bố con ông Phước xem thì thấy nắm lá đã biến thành 10 viên thuốc màu đen, tròn như viên thuốc tể lớn hơn hạt ngô. T cho ông Phước nếm thử một viên thì thấy đúng là viên thuốc tể có mùi thuốc bắc. Số viên còn lại T cho vào mồm mình nhai, nuốt hết rồi cười.
T vẫn muốn trình diễn cho bố con ông Phước xem một pha khác thú vị hơn. T bảo ông Phước: “Lần này đến lượt ông! Ông ra ngoài bốc cho tôi một nắm đất”. Vì không có đất nên ông Phước bốc một nắm cát đem vào cho T. Anh ta lại cho vào lòng bàn tay và nắm lại, rồi nhảy nhót như lúc đầu. Khi xòe tay ra thì trong đó có mười viên thuốc màu vàng, nhưng lần này là viên nén đẹp đẽ nằm giữa lòng bàn tay T. Anh ta cho ông Phước nếm một viên thì có vị chua như vitamin C, số còn lại anh ta nuốt hết.
Cai nghiện rượu, thuốc lá và ma túy - Tác giả Cao Hùng đã chứng kiến trực tiếp những mẩu chuyện sau đây.
- Một người đàn ông khoảng 60 tuối đến nhờ T chữa chứng nghiện rượu vì mỗi ngày ông ta xài hết từ nửa lít trở lên. T nhờ ông Cao Hùng lại bàn lấy một ly nước đun sôi để nguội trong bình nhựa. T phát công vào ly nước rồi đưa cho ông già và bảo: “Ông gắng uống hết ly này thì bỏ được rượu!”. Ông già vì thấy nước được rót từ bình nên cầm uống ngay. Uống được khoảng một phần ba ly thì ông già dừng lại nói: “Ông cho uống thứ rượu quá nặng, uống vào muốn đứt hơi. Tôi chưa uống loại nào nặng như rượu này!”. T bảo: “Ông phải uống hết, nếu say ngã có anh em đỡ, đừng sợ!”. Với quyết tâm từ bỏ rượu, ông già cố gắng uống tiếp. Mặt ông đỏ phừng. Đến ngụm cuối cùng, ông ngã quẹo đầu trên ghế. Đúng là ông già say rượu thật. Độ 15 phút sau thì ông tỉnh lại. T bảo: “Ông bỏ rượu được rồi! Từ nay về sau chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là ông lảng tránh, đừng nói chuyện uống!”.
- Một hôm, T đến nhà một người bạn tên là Ngộ chơi. Anh này độ 30 tuổi. Ngộ nói với T: “Em hút thuốc nhiều quá, biết có hại, nhưng chưa bỏ được!”. Khi biết Ngộ mỗi ngày hút trung bình vài chục điếu, T nhận lời giúp Ngộ “cai” thuốc. T bảo Ngộ lấy một điếu thuốc Du lịch, châm lửa rồi đưa cho mình. T cầm điếu thuốc vuốt tới vuốt lui, rồi đưa cho Ngộ nói: “Anh muốn bỏ hẳn thuốc phải hút hết điếu thuốc này. Vấn đề là phải hút hết, khó mấy cũng phải hút hết. Nếu chỉ hút được một nửa rồi thôi thì chỉ bỏ được một nửa”. Ngộ bắt đầu hút. Mới được mấy hơi, anh ta dừng lại nói: Vẫn là thuốc Du lịch thường hút nhưng sao hôm nay nó quá gắt, hút vào đau ngực chịu không nổi!”.
T bảo: “Tôi nói rồi mà, phải ráng hút hết điều thuốc!”. Ngộ hút tiếp một hơi nữa, ho sặc sụa, ôm ngực kêu đau, không hút được nữa. T cầm điếu thuốc cười nói: “Như vậy anh chỉ bỏ được một nửa, chứ không bỏ hẳn được! Đó là tại anh nhé!”. Ông Cao Hùng muốn thử nên đã hút tiếp nửa điếu còn lại. Ông thấy không có gì đặc biệt!
- T đã “cai” ma túy cho nhiều người khỏi hẳn. Sau đây là một trường hợp cụ thể.
Sự việc xảy ra hôm đó ở một quán cơm chay tại đường Thái Hà, quận Đống Đa - Hà Nội. Trước tiên T phát công cho con nghiện B hôn mê nằm trên giường không biết gì. Rồi T phát công vào đầu, ngực, bụng độ 15 phút là xong. Vì T đôi khi vẫn tỏ ra hài hước, nên anh ta cầm quả khế ngọt trên bàn cắt ra từng miếng và bảo những người chung quanh: “B mê man rồi, các ông thử cho anh ta ăn miếng khế xem có ăn được không?”. Một số người thử nhưng không có kết quả. Đến lượt T, anh ta cầm miếng khế đưa vào miệng B thì cậu ta ngậm lấy và nhai nuốt trong khi vẫn hôn mê. Mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Sau khi khỏi hẳn, B đã tình nguyện đi theo thầy để học chữa bệnh.
 
26 Tháng tư 2010
19
0
0
35
Phần 4
VỀ MỘT NGƯỜI VIỆT SIÊU PHÀM - 4
(Gửi vào: 11/20/2007 10:17:22 PM)

Dường như T có một khả năng tự chữa bệnh và phục hồi vêt thương rất kỳ lạ. Trong một lần rủi ro, dù bị tai nạn rất năng cả về sọ não và cột sống nhưng chỉ sau hơn một tháng sức khỏe T đã trở lại bình thường.



Vụ tai nạn và một số chi tiết kỳ lạ

Một tai nạn rất nặng đã xảy ra với T và hình như anh ta biết trước ngày tháng xảy ra. Lần đó có kỹ sư Xuân từ Hà Nội vào chơi với T cả tháng trời. Hàng ngày T đưa Xuân đi bằng xe máy nhiều nơi. Đến một hôm, vào buổi chiều gần tối T bảo Xuân chuẩn bị hoa quả để đi thăm một người bạn ở Hội An. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Xuân định ngồi lên xe cùng T đi thì anh ta bảo: “Hôm nay ông phải ở nhà, chỉ mình tôi đi thôi!”. T không nói lý do, Xuân cũng thấy lạ nhưng không hỏi, đành ở nhà. Đúng tối hôm đó T bị tai nạn rất nặng.
Khi trên đường từ Hội An về, đến khoảng huyện Thăng Bình thì T bị một chiếc xe tải cùng chiều chạy với tốc độ cao từ phía sau đâm vào xe T, làm anh ta văng xa hơn 10 mét, đầu đập vào miệng cống trên quốc lộ 1. Lúc này là 2 giờ sáng. Dân ở vùng đó phát hiện ra và báo cho bệnh viện Thăng Bình. Khi bệnh viện đưa xe cấp cứu đến thấy tình trạng của T quá nặng, không dám để lại bệnh viện huyện mà đưa thẳng ra Đà Nẵng.
Qua chẩn đoán ban đầu của bệnh viện đa khoa Đà Nẵng, T bị chấn thương sọ não với ba vết thương (hai ở phía trước, một ở phía sau) mỗi vết dài 5 - 7 cm. Xương sống bị chấn thương nặng làm tê liệt toàn thân, sáu xương sườn bên trái bị gãy. Trạng thái lúc này của T là toàn thân cứng đờ không cử động được, nhưng vẫn tỉnh táo và nói chuyện bình thường. Các bác sĩ bảo trường hợp như thế này ít khi gặp. Thông thường, khi bị chấn thương nặng cả sọ não và cột sống thì chết ngay tại chỗ, nếu không chết thì cũng hôn mê sâu triền miên. Ngược lại, T vẫn nói chuyện với bác sĩ bình thường. Việc gãy sáu xương sườn, các bác sĩ quyết định mổ để lấy máu trong bụng ra. Nếu không lấy máu ở bụng ra thì nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng T yêu cầu không mổ mà chỉ nhờ bác sĩ giúp mấy việc: khâu ba vết thương trên đầu và bó bột lồng ngực để giữ cho các xương sườn trở lại bình thường.
Bệnh viện theo yêu cầu làm xong các việc đó. T xin thanh toán viện phí và xin ra viện. Mọi người ở bệnh viện ngạc nhiên. Chưa có ai dám xử lý như vậy. Dù bệnh viện cho T về nhà nhưng nhiều người vẫn nghĩ rằng, rồi T sẽ chết ngay vì không thể chịu nổi trước những thương tổn quá nặng đến mức ấy.
Về nhà được 3 ngày, bệnh viện cử 2 bác sĩ đến theo dõi tình trạng của T. Họ thấy T vẫn sống, chỉ nằm không cử động. T vẫn ăn uống được, nhưng phải nhờ người bón. Sau 15 ngày, T bắt đầu cử động. Sau 1 tháng thì T đứng dậy, đi lại bình thường. Lần thứ hai, các bác sĩ ở bệnh viện Đà Nẵng đến thấy thế hết sức ngạc nhiên. Họ bảo phải sau ba tháng mới được tháo bột, vậy mà vừa đúng một tháng T đã bảo người nhà tháo bột vì cảm thấy sức khỏe bình thường rồi. Ép mãi mới có người chịu tháo giúp.
Từ buổi tháo bột đó, T hoàn toàn khỏe mạnh, bình thường như người chưa từng bị tai nạn suýt chết. Sau lần tai nạn khủng khiếp này, T bảo sẽ còn bị tai nạn một lần nữa không kém nguy hiểm, hai mắt bị mù, nhưng sau đó sẽ sáng lại và không chết. Thời gian sẽ trả lời cho tiên đoán của T.