Ngáy tháng qua anh nhớ hoài kỉ niệm
Thương thật nhiều màu áo trắng năm xưa
Bởi em qua cổng trường Trần... ngày nọ
Để anh vào lớp học mãi ngẩn ngơ.
Em áo trắng tóc dài ngang vai nhỏ
Bước đên trường vành nón khẽ che nghiêng
Mắt thơ ngây với dáng nhỏ dịu hiền
Ôm sách vở nghe niềm vui rộng mở
Lần gặp lại em thẹn thùng bước nhẹ
E ấp cúi đầu, tóc xõa che che
Anh thấy cả hồn mình trong áo trắng
Bởi ngượng ngùng nên chẳng dám làm quen
Rồi biết được chúng bạn thường trêu chọc
Mãi gọi tên mình, rồi ghép lại thành đôi
Em mắc cỡ má ửng hồng e ngại
Bẻn lẽn cúi đầu, suy nghĩ bâng quơ...
Và cũng đến chiều hè nghe rộn rả
Anh ngỡ ngàng nhận lưu bút em trao
Ôi! Ngày tháng thầm mơ giờ đã tới
Ngỡ vô vàng như một giấc chiêm bao...
Thương quá tuổi học trò em áo trắng
Thương cả chiều nói chuyện thật ngu ngơ
Thương nét thơ ngây hờn dỗi ban đầu
Cho nhung nhớ trào dâng theo hờn giận...
Rồi sóng bạc mù khơi mờ bóng nhỏ
Dang dở rồi em mắt lệ long lanh
Khóc đi em cho thêm sầu thêm nhớ
Để anh nghe tan nát cả tâm hồn
Rồi từ đó chỉ mình anh đến lớp
Thầy bạn còn đây, phấn trắng bảng đen
Mà anh thấy nghe chừng như đổi khác
Sách vở buồn khi xa vắng em yêu
Anh thấy nhớ ..., mỗi lần ngang trường củ
Vẫn thầm thương em áo trắng năm xưa
Anh mong mãi vẫn giữ hoài áo trắng
Nhưng thời gian... anh cũng phải xa trường
Xin mai mốt trong những lần tưởng nhớ
Vẫn quay về với kỷ niệm thân thương
Anh mong mãi ngàn năm tình vẫn đẹp
Vẫn chờ trông áo trắng ở xa về.
HBK.
Thương thật nhiều màu áo trắng năm xưa
Bởi em qua cổng trường Trần... ngày nọ
Để anh vào lớp học mãi ngẩn ngơ.
Em áo trắng tóc dài ngang vai nhỏ
Bước đên trường vành nón khẽ che nghiêng
Mắt thơ ngây với dáng nhỏ dịu hiền
Ôm sách vở nghe niềm vui rộng mở
Lần gặp lại em thẹn thùng bước nhẹ
E ấp cúi đầu, tóc xõa che che
Anh thấy cả hồn mình trong áo trắng
Bởi ngượng ngùng nên chẳng dám làm quen
Rồi biết được chúng bạn thường trêu chọc
Mãi gọi tên mình, rồi ghép lại thành đôi
Em mắc cỡ má ửng hồng e ngại
Bẻn lẽn cúi đầu, suy nghĩ bâng quơ...
Và cũng đến chiều hè nghe rộn rả
Anh ngỡ ngàng nhận lưu bút em trao
Ôi! Ngày tháng thầm mơ giờ đã tới
Ngỡ vô vàng như một giấc chiêm bao...
Thương quá tuổi học trò em áo trắng
Thương cả chiều nói chuyện thật ngu ngơ
Thương nét thơ ngây hờn dỗi ban đầu
Cho nhung nhớ trào dâng theo hờn giận...
Rồi sóng bạc mù khơi mờ bóng nhỏ
Dang dở rồi em mắt lệ long lanh
Khóc đi em cho thêm sầu thêm nhớ
Để anh nghe tan nát cả tâm hồn
Rồi từ đó chỉ mình anh đến lớp
Thầy bạn còn đây, phấn trắng bảng đen
Mà anh thấy nghe chừng như đổi khác
Sách vở buồn khi xa vắng em yêu
Anh thấy nhớ ..., mỗi lần ngang trường củ
Vẫn thầm thương em áo trắng năm xưa
Anh mong mãi vẫn giữ hoài áo trắng
Nhưng thời gian... anh cũng phải xa trường
Xin mai mốt trong những lần tưởng nhớ
Vẫn quay về với kỷ niệm thân thương
Anh mong mãi ngàn năm tình vẫn đẹp
Vẫn chờ trông áo trắng ở xa về.
HBK.