Ai đi đâu đấy hỡi ai
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa ?
Mận hỏi thời đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào
Cành đào lá liễu phất phơ
Lấy ai thì lấy, đợi chờ nhau chi
Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu chen đua với đời
Chàng về cho chóng mà ra
Kẻo em chờ đợi, sương sa lạnh lùng
Cất lên một tiếng linh đình
Cho loan nhớ phụng, cho mình nhớ ta
Anh đi em một ngó chừng
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng sâu
Bến em có gốc dừa tơ
Ðêm trăng em đứng em chờ đợi ai
Bên này sông em bắc cây cầu mười tấm ván
Bên kia sông em lập cái quán mười hai từng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh
Chiếc khăn cô đội trên đầu
Gió xuân đưa đẩy rơi vào tay tôi
Bâng khuâng tôi chẳng muốn rời
Trao cô thì tiếc, giữ thời không yên
Ðêm khuya nguyệt lặn sao tàn
Ðồng hồ điểm nhặt nhớ chàng không quên
Rủ nhau xuống bể mò cua
Ðem về nấu quả me chua trên rừng
Em ơi chua, ngọt đã từng
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau
Em thương nhớ ai ngơ ngẩn bên đầu cầu
Lược thưa biếng chải, gương tàu biếng soi
Cái sập đá bỏ vắng em không ngồi
Vườn hoa hoang lạnh mặc người vào ra
Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết gửi mình về đâu
Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay
Một thương hai nhớ ba sầu
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi
Thương chàng lắm lắm chàng ơi !
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than
Mây xưa cũng bỏ non về
Em xưa cũng giã câu thề đó đây
Nhớ đành biết mấy tầm tay
Chim bay biển Bắc hoa gầy bãi Ðông!
Ghe anh mỏng ván, bóng láng nhẹ chèo
Xin anh bớt mái, nương lèo đợi em
Ðêm nằm tàu chuối có đôi
Hơn nằm chiếu tốt lẻ loi một mình
Ðêm thanh cảnh vắng
Thức trắng năm canh
Một duyên, hai nợ, ba tình
Ðường kia,nỗi nọ, phận mình ra sao?
Cô kia má đỏ hồng hồng
Cô chưa lấy chồng, còn đợi chờ ai
Buồng không lần lữa hôm mai
Ðầu xanh mấy chốc, da mồi tóc sương
Bảy với ba tính ra một chục
Còn tam tứ lục tính lại cửu chương
Liệu bề đáp được thì thương
Ðừng gieo gánh nặng nửa đường bỏ em
Vì tình em phải tới nơi
Trăm năm duyên phải một ngày mà nên
Kiểng vật còn đây, người đà đâu mất
Bạn ngọc xa rồi, trời đất quạnh hiu
Trăm năm lòng gắn dạ ghi
Nào ai thay nút, đổi khuy cũng đừng
Hay là trúc đã nhớ mai đi tìm
Bây giờ mận mới hỏi đào
Vườn hồng đã có ai vào hay chưa ?
Mận hỏi thời đào xin thưa
Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào
Cành đào lá liễu phất phơ
Lấy ai thì lấy, đợi chờ nhau chi
Anh đi, em ở lại nhà
Hai vai gánh vác mẹ già, con thơ
Lầm than bao quản muối dưa
Anh đi, anh liệu chen đua với đời
Chàng về cho chóng mà ra
Kẻo em chờ đợi, sương sa lạnh lùng
Cất lên một tiếng linh đình
Cho loan nhớ phụng, cho mình nhớ ta
Anh đi em một ngó chừng
Ngó sông sông rộng, ngó rừng rừng sâu
Bến em có gốc dừa tơ
Ðêm trăng em đứng em chờ đợi ai
Bên này sông em bắc cây cầu mười tấm ván
Bên kia sông em lập cái quán mười hai từng
Bán buôn nuôi mẹ cầm chừng đợi anh
Chiếc khăn cô đội trên đầu
Gió xuân đưa đẩy rơi vào tay tôi
Bâng khuâng tôi chẳng muốn rời
Trao cô thì tiếc, giữ thời không yên
Ðêm khuya nguyệt lặn sao tàn
Ðồng hồ điểm nhặt nhớ chàng không quên
Rủ nhau xuống bể mò cua
Ðem về nấu quả me chua trên rừng
Em ơi chua, ngọt đã từng
Non xanh, nước bạc ta đừng quên nhau
Em thương nhớ ai ngơ ngẩn bên đầu cầu
Lược thưa biếng chải, gương tàu biếng soi
Cái sập đá bỏ vắng em không ngồi
Vườn hoa hoang lạnh mặc người vào ra
Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Mười hai bến nước biết gửi mình về đâu
Thương nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay
Một thương hai nhớ ba sầu
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu cầm hơi
Thương chàng lắm lắm chàng ơi !
Biết đâu thanh vắng mà ngồi thở than
Mây xưa cũng bỏ non về
Em xưa cũng giã câu thề đó đây
Nhớ đành biết mấy tầm tay
Chim bay biển Bắc hoa gầy bãi Ðông!
Ghe anh mỏng ván, bóng láng nhẹ chèo
Xin anh bớt mái, nương lèo đợi em
Ðêm nằm tàu chuối có đôi
Hơn nằm chiếu tốt lẻ loi một mình
Ðêm thanh cảnh vắng
Thức trắng năm canh
Một duyên, hai nợ, ba tình
Ðường kia,nỗi nọ, phận mình ra sao?
Cô kia má đỏ hồng hồng
Cô chưa lấy chồng, còn đợi chờ ai
Buồng không lần lữa hôm mai
Ðầu xanh mấy chốc, da mồi tóc sương
Bảy với ba tính ra một chục
Còn tam tứ lục tính lại cửu chương
Liệu bề đáp được thì thương
Ðừng gieo gánh nặng nửa đường bỏ em
Vì tình em phải tới nơi
Trăm năm duyên phải một ngày mà nên
Kiểng vật còn đây, người đà đâu mất
Bạn ngọc xa rồi, trời đất quạnh hiu
Trăm năm lòng gắn dạ ghi
Nào ai thay nút, đổi khuy cũng đừng